Đêm ra đứng giữa rừng già hiu quạnh,Ngước nhìn lên lặng lẽ bóng trăng qua.Sao lấp lánh rơi sa vùng sương lạnh,Nhớ mẹ hiền mòn mỏi chốn quê xa.Thuở binh biến xóm nghèo tràn khói lửa,Trai tráng làng vội vã bỏ vùng quê.Hoàng hôn xuống bóng người già tựa cửa,Lũ ve sầu giục giã khúc chiều về.Trong thoáng chốc đã thành người bại chiến,Chốn non cao, rừng thẳm ngắm trăng tàn.Từ thế kỷ kinh hoàng cơn nước biếnSuối lệ nào dành để mẹ khóc than.Nơi lán trại ta không còn đơn độc,Bởi ngày xưa còn nợ mối duyên trần.Ta đoàn kết hẹn nhau về kiến quốcCho hoà bình trên thế giới muôn năm.Rừng sương sớm giăng mờ ngàn lá khuấtThân người tù như những bóng cây khô.Chợt thức giấc khi nghe hồi kẻng giật,Xót thương mình vướng kiếp sống tù nô....Bao năm tháng miệt mài trong mong ngóng,Biết đâu xuân tàn, hạ đến muôn nơi.Đêm đông lạnh canh trường mơ đối bóng,Mỗi thu về ngồi ngắm lá vàng rơi.
Send comment