Đôi Chim

11/12/201112:00 SA(Xem: 18526)

 

doi_chimBên giàn mướp vàng, sáng nào cũng vậy, không hẹn mà đúng giờ, đúng buổi, khi những cành hoa mướp vàng nở rộ, lả lơi trước gió như mời gọi, như đón chào hai bạn của tôi. Đó là đôi chim Hummingbird, tôi đứng nhìn chúng nhãy nhót, nghịch ngợm đôi chim nhỏ nhịp nhàng, thoăn thoát vổ khi đưa mỏ vào hút mật từ đoá hoa này sang hoa khác, nhanh nhẹn, tự nhiên.

Xong như còn lưu luyến với tôi, không vội bay đi, chúng tung tăng chuyền lượn vài vòng lã lướt như biểu diển, như khoe tài cùng tôi rồi nhảy đau lên lùm cây thấp bên cạnh giàn mướp, cất tiếng líu lo, rượt đuổi, đùa giởn, tỉa long cho nhau, trông thật để thương quá, đầm ấm quá. Lâu dần, tôi xem chúng như hai người bạn, dạn dĩ hơn, gần gũi hơn. không thấy chúng đến tôi dợi chờ, hôm nào đến trể, tôi bồn chồn, lo lắng.

Tôi đứng đó nhìn đôi chim liến thoáng, hồn nhiên, âu yếm khắn khít bên nhau, bổng những kỷ niệm xưa... Tưởng đã mờ khuất với thời gian đã chìm sâu vào quá khứ, nay như trõi dậy như khơi nguồn, lủ lượt hiện về. Với những bước chân chim sẽ của tuổi học trò áo trắng chân hồng, chưa bụi trần vướng bận, chưa dẩm đạp lên chồng gai cạm bẩy của đường đời. Với phơi phới tâm hồn, với thênh thang mộng tưởng, với những líu lo, ồn ào, nghịch phá vô tư.

Nhìn chim quấn quít bên nhau, tôi thấy những rộn ràng của thuở biết yêu, rụt rè, nhúc nhát, những ngọt ngào đằn thắm, những khúc phim vui tươi, êm đềm nay thoáng quay về, rõ ràng, nguyên vẹn như mới đó. Chim mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ đó, gợi nhớ gợi thương về những kỹ niệm xa xưa mà lâu lắm rồi tôi không còn nhớ nữa. Diệu dàng, đầm ấm thân thương. Phút chốc cho tôi quên đi những buồn phiền, hệ lụy của cuộc sống, đây là những phút giây thư giãn, thoải mái, vui vui chim đã cho tôi mỗi sáng, niềm vui đó đi vào nột ngày mới cùng tôi.

Mấy hôm nay gió mưa tầm tã, suốt ngày không thấy mặt trời. Chim không đến, tôi thấy như thiếu vắng một cái gì, trống rổng, mơ hồ... Giàn hoa mướp ngày nào tươi mát, nhởn nhơ phô sắc kheo hương cùng nắng mai gió sớm, nay nhụy hao rã rời, cánh hoa tơi tã, tôi thoáng nghe môt chút ngậm ngúi, xót xa, thương cho hoa "sinh chẳng đúng thời, nở không phải lúc" tơi bời, tan tác vì mưa vùi gió dập. vừa chớm nỡ đã tàn phai khoảnh khắc, ngắn ngủi, phù du.

Hôm nay gió mưa đã tạnh, nắng đã lên rượt rỡ, vạn vật đang trở mình. Mưa mang thêm sinh lực cho những nụ hoa mới tràn đầy nhựa sống, nối tiếp chen nhau đua nỡ, tươi tắm lã lơi, đón ong mời bướm.

kìa! sao chĩ có một mình chim đến? còn chim kia đâu? Qua những ngày liên tục gió mưa hay là... hay là... Tôi không dám nghỉ đến, mà nghe như rờn rợn, xao xuyến trong lòng.

Chim không còn nhanh nhẹn, liền thoáng, rộn ràng thấm thoát như xưa mà như có cai gì đó bơ vơ, lạc loài trên đôi cánh vổ, với gương mặt buồn buồn, với đôi mắt xa xăm tìm kiếm, với đôi cánh lẻ loi, với đôi chân nặng nề, rời rạc, tôi đã tìm thấy, đã cảm nhận ra, đã hình dung được ở chim như một âm thầm san sẽ.

Tôi bâng khuâng nghĩ ngợi, có phải những ngày giông tố qua đã cướp đi của chim một thâm tình đầm ấm? giờ đây chim đứng đó lẽ loi, cô đơn bơ vơ mắt đợi, ngẩn ngơ mặt buồn. Sao không thấy tìm đến đây cho một ẩn náo tựa nương, mái hiên nầy cũng đũ bao bọc chê chở cho tấm thân gầy cánh mỏng của chim mà. Sao vậy? Sao vậy hả chim? sao không bây về đây?

Tôi mong được ôm chim vào lòng, vuốt ve, vổ về, an ủi, nhưng tôi không làm được vì tôi không thể đến gần chim. Chỉ cho nhau những san sẽ, sớt chia chân tình qua ánh mắt.

Chim đứng đó bên cành cây ngày nào nhìn quanh quất, kiếm tiềm, ngơ ngác như chợt nhận ra, chim cúi xuống tự rỉa lông mình rồi vụt cánh bay xa.

Mây vẩn xanh trời vẩn trong. Nơi đó lùm cây ngày nào chim chuyền chim hót, chim sát cánh bên nhau, rỉa lông đùa giởn, cùng chắp cánh bay lượn trong khung trời này. Nơi đây giàn hoa mướp vàng vẩn rực rõ đón mời. Con chim thì không đến nửa, không bao giờ trở lại, mù mịt tăm hơi, vời vợi phương trời. Tôi vẩn đứng đó chờ mỗi sáng, vẩn hy vọng một ngày chim trở lại.

Tiếng hát của ai vang lên, như khơi dậy nổi buồn, như mỉa mai trêu chọc:" Tôi đứng đó như hình một pho tượng. Chờ ai đây, đợi ai đây và tìm ai đây...". Tôi nghe trong tôi một chút gì buồn buồn, xót xa, nghèn nghẹn, như vừa vuột khỏi tầm tay, vừa mất mác môt thân thương tình bạn, vội quay bước vào trong , sờ lên má, tôi thấy... hình bóng của đôi chim trong những giọt nước mắt này...

 

Lê Thị Lượm

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn